Mới về quê. Hôm mẹ đi trời đổ mưa. Lúc tiễn mẹ không có An An.
An An sợ nhất là không kìm được nước mắt.
An An cũng buồn hồi lâu vì không có mẹ, sau được người yêu chăm sóc nên mau chóng tươi tỉnh trở lại.
Liêu đúng là chàng trai không tồi, An An nghĩ. Cô ngồi ở quầy rượu quán Địa Đàng, vẫn uống món Coca ưa thích và nói
chuyện phiếm với Chàng Béo, trong khi Liêu đang điều khiển đám người quay cuồng giữa sàn, phô diễn thân hình tuyệt đẹp
bằng những cú lắc điệu nghệ. An An nhìn bờ mông rắn chắc của Liêu đang lắc theo tiếng nhạc, bất giác nghĩ đến cảnh
tượng lúc hai người làm tình với nhau.
Liêu vẫn điều khiển đám người đang quay cuồng, trong khi An An chỉ chú ý đến cặp mông của anh.
Liêu Văn Đạo cúi đầu, lắc người thep tiếng nhạc, bỗng nhận ra An An đang nhìn mình vẻ ngưỡng một, liền nảy ra ý định
trêu cô. Và An An nhìn thấy Liêu huýt sáo với một cô gái trong đám đông đang nhảy, không khí sàn nhảy bỗng dưng sôi
đông hẳn. Liêu Văn Đạo nhún vai, liếc nhìn về phía An An, vẻ đắc ý.
An An không nói gì, đột nhiên quay người quàng tay ôm cổ Chàng Béo bên cạnh, nháy ra hiện muốn chạm cốc với anh, trong
khi đưa mắt nhìn Liêu với nụ cười đắc thắng, mặt tỉnh khô.
Chàng Béo nói: "An An, chiêu trả đũa của em thật lợi hại!". Sau đó hai người chạm cốc với nhau.
Liêu Văn Đạo giả bộ choáng ngất làm An An cười nghiêng ngả.
Quán Địa Đàng có một hành lang dài, trên tường hành lang có treo tờ áp phích cỡ lớn. Còn nhớ lúc mới quen Liêu, anh
thường đưa cô đi qua cửa này (trước đây họ đi cửa sau cho tiện), chỉ vào tờ áp phích nói: "Tôi đấy!".
Tờ áp phích vẽ người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cúi đầu, chăm chú chơi đàn. Bên trên còn có câu quảng cáo: Seven - Nhạc
công hạng nhất, âm nhạc thượng hạng. Phía dưới còn ghi tên những sư phụ Liêu đã "thọ giáo" ở Thâm Quyến. Còn tờ kia là
của Chàng Béo, mũ đen, kính gọng đen, ánh mắt ngạo nghễ, hút hồn.
Nói gọn lỏn hai chữ: "Tôi đấy". Liêu Văn Đạo rảo bước đi vào phòng lớn, dáng bộ đắc ý, ánh mắt dường như đang nói: Tôi
thấy cái đó chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là nhân thể chỉ cho cô".
Lúc đó, An An và Liêu mới quen được một ngày, hai người vẫn còn lạ lầm, đều muốn thể hiện bản thân và coi thường đối
phương. Liêu sợ An An cho rằng mình làm quen với cô chỉ vì cô đẹp. An An lại sợ Liêu cho rằng mình thích nghề nghiệp
của anh.
Hai người đều không muốn che giấu, đều cố làm cho đối phương hiểu tình cảm của mình là chân thật, không hề có ý giễu
cợt. Cho nên khi Liêu nói công ty đã làm áp phích quảng cáo cho riêng anh, An An tỏ ra lãnh đạm, chỉ liếc mắt qua, ậm ừ
ra vẻ không quan tâm. Nhưng sau đó, nhân lúc Liêu làm việc, cô lại mượn cớ đi vệ sinh, chạy ra hành lang đọc kỹ lời
giới thiệu trên tờ áp phích, cảm thấy rất hài lòng.
An An cho rằng chỉ những người có tài thực sự mới được làm áp phích quảng cáo, thầm nghĩ, người này sẽ là chồng ta.
Nhưng cô không bao giờ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình trước mặt anh.
Ít lâu sau, khi có mấy đứa bạn học đến quán Địa Đàng, An An cố tình đưa họ qua hành lang, làm như vô tình chỉ tờ áp
phích, nói: "Đây là Liêu Văn Đạo".
Nếu có cô bạn nào khen: "Ồ, đẹp trai thế!", cô liền quay đi tỏ vẻ không quan tâm, như muốn chứng tỏ đối với cô, người
này chẳng có gì ghê gớm.
Bạn không thể nói tình yêu là hư vinh.Khi bạn khẳng định bạn không màng tới hư vinh, bạn khó thoát khỏi một sự thực, đó
là bạn đang nói dối.
Có tin nhắn của Hà Tặc, An An liền tắt máy, không thèm xem. Liêu rất hiếu kỳ, hỏi chuyện gì vậy, An An đưa luôn máy cho
Liêu. Sau khi đọc tin, Liêu nói: "Chẳng lẽ người ta ngày nào cũng chỉ nhắn chuyện cười cho em?". Liêu tỏ ra bình thường
nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ giễu cợt cố giấu giếm.
An An cau mày giật điện thoại trong tay Liêu, nhìn mẩu tin nhắn: "Luật hôn nhân mới nhất của quốc đảo nào đó quy định
cấm phụ nữ mặc áo nịt ngực, cấm đàn ông mặc quần lót. Theo giải thích của các chuyên gia, nếu phụ nữ mặc áo nịt ngực sẽ
phạm tội quyến rũ đàn ông, đàn ông mặc quần lót là phạm tội tàng trữ súng".
"À, một người bạn". An An nói, xoá mẫu tin, cô không định giải thích thêm; giải thích nghĩa là thanh minh, cô chẳng có
gì phải thanh minh cả.
Hôm họ quen nhau suýt xảy ra chuyện tình một đêm, cho nên thuỷ chung và trung thành là trở ngại lớn nhất, là từ kiêng
kỵ nhất họ không muốn nói đến. Khi gặp chuyện tương tự, hai người đều trở nên thận trọng.
Liêu không nói gì.
Một giờ đêm, trên đường về nhà, An An nhớ lại chuyện mẩu tin nhắn, cô sợ Liêu không tin mình. Chàng Béo đang trao đổi
chuyện gì đó với Liêu Văn Đạo, An An không chú ý, hình như là bàn công việc, chỉ nghe loáng thoáng mấy từ "người da
đen", "tiếp quản". An An mãi nghĩ về chuyện mẩu tin, không quan tâm đến cuộc trao đổi giữa hai người đàn ông.
Chưa về đến nhà, Chàng Béo nhận được điện thoại, vội vàng quay lại. Chỉ còn An An và Liêu đi bên nhau trong đêm
vắng.
"Này! Chồng em giờ thất nghiệp rồi!". Liêu nói.
"Cái gì?". An An kinh ngạc tưởng nghe nhầm.
"Bây giờ anh thất nghiệp rồi, quán làm ăn không tốt, ông chủ dứt khoát thuê một nhạc công da đen trợ giúp. Chàng Béo ở
lại, chồng em bị sa thải".
Sau đó hai người yên lặng. Liêu thấy An An không nói gì thì rất lo, sợ cô rời xa mình. An An lại suy nghĩ rất lung, làm
thế nào an ủi Liêu, nhưng không nghĩ ra được điều gì, có lẽ vì quá đường đột.
An An muốn nói cô vẫn ủng hộ anh, bất luận địa vị xã hội của anh thế nào, nhưng lại không biết sắp xếp câu nói ra sao,
quyết định yên lặng đi bên Liêu, cho rằng đó là thể hiện sự tin tưởng lớn nhất đối với Liêu. Đừng dùng những chuyệt vặt
vãnh như vậy để thử thácg tình yêu của chúng tôi; không cần giải thích nhiều, cả hai đều hiểu.
Hai người bên nhau, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng.
"Có phải em đang tính rời xa anh? Đằng nào bây giờ lương anh cũng không phải 5.000". Liêu hỏi, cố tỏ ra vui vẻ.
An An nhìn Liêu, rất muốn mắng anh, muốn nói: "Anh nghĩ tình yêu của em chỉ có vậy sao?".